Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn #chuong37

Hay88 Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó Chương 37

Hình ảnh
THÀNH THÂN VỚI NGƯỜI PHÀM THẬT KHÓ Chương 37 Tác giả: Oạt Khanh Tất Điềm Nguồn: Sưu tầm Cách xa trăm năm, Tôn Thần đã sớm không phải tên ẻo lả chỉ biết kể khổ khóc than. Đầu tiên nó bị hai giới Tiên - Minh bắt tay đánh cho chết khiếp, sau đó lại bị trấn áp ở dưới Quỷ vực không xoay người được, khiến thù hận và oán niệm ngâm ra một giọng nói âm trầm quỷ mị, âm thanh xuyên qua hư không truyền đến, khí tức vai ác lập tức mở ra toàn bộ. Nó mang theo đắc ý, chuẩn bị khiến Liễu Phong lau mắt mà nhìn, theo đó sợ hãi một phen. Ai ngờ sau khi nó mở miệng nói chuyện, ngoài cửa dường như vang lên tiếng đập cửa, Liễu Phong không thèm nhìn mà duỗi tay vung về phía sau, Tôn Thần còn chưa kịp phản ứng, trước mặt đã như có một bức tường cao và dày xuất hiện hoàn toàn ngăn cách ngũ cảm của nó với bên ngoài. Tôn Thần vừa nói câu dạo đầu đã bị ép xuống sân khấu: “...” Sớm biết vậy thì đừng ra vẻ thần bí làm gì, nói thẳng chính sự luôn! Trì Nhứ ngừng thở, ở trong lòng đếm mấy lượt ba giây, trước sau không

Hay88 truyện Cưng Chiều Chương 37

Hình ảnh
Hay88 truyện Cưng Chiều Chương 37 Tác giả:  Mộ Nghĩa Nguồn:  sưu tầm  Bàn ăn vốn đang vui vẻ, đột n hiên rơi vào vắng lặng tưởng chừng như vô tận. Thìa sứ trắng tuột khỏi tay Dung Hoan, vào trong bát canh, “tõm” một phát, nước canh nóng bắn tung tóe, mấy giọt bắn lên tay cô, từng nốt đỏ chót hiện lên. Đau đớn khiến cô lấy lại tinh thần ngay lập tức, đột nhiên rụt tay lại. Ông cụ lên tiếng: “Không sao chứ? Bị bỏng rồi hả?” Phó Tư Diễn nhăn mày, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô, xem xét mấy lần, dắt cô tới bồn rửa tay trong nhà bếp. Nước lạnh chảy trên làm da đỏ ửng, Dung Hoan cúi đầu, cảm nhận xúc cảm ấm lòng từ lòng bàn tay anh lưu lại trên tay mình, tim đập thình thịch vang dội. Trái tim anh cũng rối loạn, cụp mắt nhìn cô chằm chằm, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Có thể cẩn thận một chút không hả?” Cô không đáp. Giây phút này, câu ông cụ Dung vừa nói vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, Dung Hoan nhẹ nhàng rút tay về, giọng điệu thờ ơ xa cách: “Cháu không sao rồi.” Cô cụp mắt